Thành Nam tháng ba, khí trời ấm áp, nhiều gió, là điển hình của kiểu khí hậu phương Nam, có thể dùng một từ ” ẩm ướt ” để miêu tả.
Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên sống ở ngõ hẻm này, ở thành Nam rất phổ biến, nhà chính với sân nhỏ, hai bên là tường thấp, nằm đan xen trong ngõ nhỏ, các nhà nằm san sát nhau, vì vậy mà chuyện của người trong hẻm chẳng ai là không biết. Vì lẽ đó, cha của Vương Tuấn Khải bị về hưu sớm nhanh chóng bị lan truyền khắp nơi.
Mà Vương Nguyên khi nghe được tin tức cũng không phải do Vương Tuấn Khải nói ra, nửa tháng trước, cậu vẫn còn nhớ rất rõ mọi chuyện.
Vương Nguyên nghỉ hè nhàn rỗi ở nhà vẽ vời, cậu học đại học là chuyên ngành mỹ thuật, còn Vương Tuấn Khải và Thiên Vũ Văn học thể dục. Đối với thanh thiếu niên ở độ tuổi 20 mà nói, mỗi người đều có một kĩ năng riêng. Ví dụ như Vương Tuấn Khải chạy rất nhanh, Thiên Vũ Văn thì đánh đấm rất khá, mà kĩ năng duy nhất của Vương Nguyên chính là vẽ vời. Đối với chuyện vẽ vời, Vương Nguyên chính là cầm lên rồi sẽ không bỏ xuống được nữa.
Hôm đó trời rất đẹp, Vương Nguyên ngồi bên cửa sổ vẽ tranh. Mẹ cậu vừa tan làm, đẩy cửa vào nhà, vừa vào đã nói ” Nhà họ Vương đầu hẻm đang sa sút ”
Dừng tay một chút, đôi mắt của bức tranh trên giấy hạ xuống một góc độ thật khó coi.
Cha mẹ cậu cùng người nhà họ Vương không tính là thân thiết, vì vậy giọng nói ít nhiều pha chút hưng phấn. Ở sau lưng vẫn tiếp tục nói to nói nhỏ, như là ” Nhà họ Vương mấy năm nay đã đi xuống dốc rồi” . ” Nghe nói nhà xưởng của nhà bọn họ cũng liên tục thua lỗ ” , lời nói kéo dài từ phòng khách đến phòng bếp,lọt thẳng vào tai Vương Nguyên.
Vương Nguyên nhìn bức tranh, bởi vì khóe mắt buông xuống mà Vương Tuấn Khải trên giấy dường như có chút ưu thương, cậu giây phút này đột nhiên đều thông suốt. Tại sao mấy ngày nay Vương Tuấn Khải đều tự nhốt mình trong phòng, hay mỗi lần làm người mẫu cho cậu cũng hay xuất thần, đều là một bộ dáng tâm sự nặng nề. Tất cả những điều nay cuối cùng có lời giải đáp.
Nhưng mà, Vương Tuấn Khải tại sao không nói lời nào với cậu !
Vương Nguyên không biết, nói với cậu sẽ khiến Vương Tuấn Khải tinh thần thêm bất ổn.
Lần này đặt bút vẽ có chút thất bại, nhưng lại có dịp cảm thụ những bức tranh được Vương Nguyên lưu lại, kẹp bút vào bên trong. Tập vẽ này sắp bị cậu vẽ kín, tranh vẽ phong cảnh thì muôn hình vạn trạng, nhưng tranh vẽ chân dung lại chỉ có mình Vương Tuấn Khải. Hay nói cách khác, chỉ có mình Vương Tuấn Khải chịu làm người mẫu vẽ cho cậu. Mỗi một nét mặt, biểu cảm của hắn Vương Nguyên từng giờ từng phút đều không buông tha, một lần lại một lần. Tựa như Da Vinci vẽ trứng, mỗi một loại hình thái, cậu đều chăm chú vẽ lại.
Cũng vì thế mà cho dù hiện tại Vương Tuấn Khải không ở trước mặt cậu, cậu cũng có thể nhắm mắt đem Vương Tuấn Khải vẽ lại dáng vẻ của hắn một cách hoàn hảo. Có thể nói dáng vẻ của Vương Tuấn Khải dường như đã khắc sâu vào trong lòng Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên vì sao bắt đầu trở nên thân thiết như hình với bóng, sợ là nói ra còn có chút hoang đường.
Lúc đó, đại khái bọn họ vừa mới lên tiểu học. Khi đó nhà xưởng nhà họ Vương làm ăn vô cùng thuận lợi, cha mẹ đều đi sớm về khuya, bà nội đã già chẳng quản nổi trẻ con nghịch ngợm, vì vậy đều là bọn họ ở nhà nhảy nhót từng bừng cùng nhau đánh du kích.
Lúc nhỏ ai cũng từng trải qua một số chuyện, ví dụ như là làm bẩn bộ quần áo mà mẹ thích nhất, hoặc là làm vỡ lọ hoa quý. Mà rất không may, Vương Nguyên chính là làm vỡ lọ hoa.
Vương Nguyên ở nhà Vương Tuấn Khải làm bể một lọ hoa có vẻ như rất quý báu, hai đứa nhỏ không chịu nổi đả kích lớn này, đặc biệt là Vương Nguyên vô cùng đáng thương, cậu cho dù không hiểu cái gì là phân chia giàu nghèo, nhưng vẫn luôn được người lớn nhắc nhở ” Không được bắt nạt Vương Tuấn Khải ” , ” Không được cùng Vương Tuấn Khải tranh giành đồ chơi ” , ” Không được gây rắc rối ở nhà của cậu ta “, cậu ít nhiều cũng hiểu được ý tứ trong đó.
Căn cứ vào định luật Murphy “Nếu một việc có thể diễn tiến xấu, nó sẽ diễn tiến đúng như thế” (tiếng Anh:Anything that can go wrong, will go wrong.). Nói đơn giản chính là sợ cái gì đến thì nó nhất định sẽ đến. Giờ phút này Vương Nguyên đã sợ đến mặt mũi trắng bệch, thậm chí còn quên cả việc thu dọn hiện trường. Còn Vương Tuấn Khải tuy bất ngờ nhưng dũng cảm đứng ra, hắn bảo cậu đi về nhà trước, còn an ủi cậu rằng cái lọ hoa này bị vỡ cũng không sao, không đáng kể.
Vương Nguyên tâm trí rối loạn nghe được câu này giống như được đại xá. Cậu trộm nhìn Vương Tuấn Khải một cái rồi chạy mất dạng. Nào ngờ đến cửa lớn lại trùng hợp đụng phải cha Vương từ xe hơi bước xuống, Vương Nguyên sợ tới mức chỉ chào một tiếng rồi đi mất, bộ dạng căng thẳng khiến cha Vương cười xòa một tiếng.
Về đến nhà, Vương Nguyên đứng ngồi không yên, chỉ lo Vương Tuấn Khải bị cha mẹ quở trách. Ăn cơm tối xong, thừa lúc đêm đã đen, cậu liền chạy tới cửa Vương gia. Qua khe cửa nhòm vào liền thấy Vương Tuấn Khải đang đứng ở góc sân phạt sám hối. Vương Nguyên lập tức cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cậu khi đó còn nhỏ chưa hiểu rõ hổ thẹn là gì, chỉ biết loại cảm giác đó giống như lúc giáo viên công bố thành tích thi cử, hay là tựa như giáo viên ở trước mặt cả lớp đọc bài văn của mình.
” Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải “, Vương Nguyên nhỏ giọng gọi, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi bay. Có lẽ do Vương Tuấn Khải đứng rất nhàm chán cho nên liền nghe được tiếng gọi của cậu.
” Cha mẹ phạt cậu? ”
” Không có “, Vương Tuấn Khải kiêu ngạo phản bác
” Nói dối, vậy sao cậu phải đứng đây ”
” Thực ra mẹ tôi không tức giận. Nhưng cha tôi thì ngược lại, ông nói tôi càng ngày càng ngang bướng, vì vậy phạt tôi đứng đây ”
Vương Nguyên đứng ngoài cửa cúi đầu, trong lòng cảm thấy rất thương tâm. Vương Tuấn Khải vội vàng bổ sung ” Không sao mà, ban nãy mẹ đã cho tôi ăn cơm rồi ”
Hai đứa bé đứng cách nhau một cánh cửa, Vương Nguyên im lặng không nói. Ở trong lòng trẻ con, người lớn chính là kiểu, ngày thường không đánh không mắng. nhưng vẻ mặt nghiêm nghị là đã đủ để bọn trẻ cảm thấy đấy là người nghiêm khắc. Mà cha Vương Tuấn Khải chính là kiểu như thế, Vương Nguyên nghĩ cũng không dám nghĩ dáng vẻ khi ông ấy nổi giận. Có lẽ Vương Tuấn Khải đã khóc. Vừa mới nghĩ thế, Vương Nguyên liền không nhịn được nước mắt.
Vương Tuấn Khải đứng bên trong rất phiền muộn, cậu khóc cái gì a, người nên khóc là tôi mới đúng.
” Thôi nào, tôi kể cho cậu một chuyên vui ” Vương Tuấn Khải nỗ lực an ủi Vương Nguyên
” Cha tôi nói, tôi là nhặt được ở thùng rác đó, ha ha ha trời ơi ha ha ha … cậu nói xem có phải rất buồn cười không?” , Vương Tuấn Khải cười khô khốc, khóe miệng đã kéo tới mỏi nhừ, mà Vương Nguyên vẫn không phản ứng.
” Tôi là được nhặt trong thùng rác đấy, cậu nói xem sao lại trùng hợp thế chứ, vừa vặn lại nhặt được tôi. Thật là, người lớn họ sẽ khong nói dối đâu ”
Vương Nguyên ngẩn đầu lên, lau nước mặt, nói ” Mẹ tôi cũng nhặt được tôi từ trong thùng rác ”
” Có thật không? ” Vương Tuấn Khải có chút kinh hỉ
” Ừ, mẹ tôi thật sự nói vậy đấy ” Vương Nguyên gật đầu chắc nịch, còn cười đến vô tâm vô phế, Vương Tuấn Khải lại càng cảm thấy tin tưởng
” Nói không chừng, chúng ta đều cùng ở trong một thùng rác đấy, cha mẹ cậu nhặt cậu, còn cha mẹ tôi nhặt tôi ”
” Ừ, có thể lắm ”
Khi còn nhỏ, cha mẹ thường gạt người, hay nói câu này ” Con là nhặt được ở thùng rác ” , đồng thời đại đa số những đứa trẻ đều tin là thật, còn cần dùng một thời gian rất lâu để quên đi vết đen về cái thùng rác
Mà cái thùng rác bỗng dưng trở thành cái cầu nối cho Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.
Khi còn nhỏ, cha mẹ ta thường đùa rằng ” Con là được nhặt trong thùng rác về ” . Đại đa số đứa trẻ đều tin là thật, còn có khi mất thật nhiều thời gian mới có thể xóa bỏ nỗi ám ảnh về thùng rác.
Mà trong giây phút này, cái thùng rác lại trở thành cầu nối của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên. Bởi vì bọn họ đều là từ thùng rác nhặt về, vì lẽ đó dường như có một mối quan hệ mật thiết khó có thể diễn tả được. Tuy rằng cách nhau một cánh cửa, nhưng trái tim lại đang sát bên nhau, một lòng hướng về nhau ( đoạn này chém hơi kinh =)))))) ) . Thế nhưng, ngược lại nghĩ tới bản thân từng bị vứt bỏ trong thùng rác, hai đứa trẻ liền có chút thương tâm.
Bởi vì thùng rác là duyên cớ, bọn họ có duyên phận đều được gọi là đồ bỏ đi, cho nên thống nhất gọi là ” đôi bạn bị bỏ rơi ”
Tâm tư của trẻ con luôn kì lạ, khó có thể dự đoán được, nhưng mà trẻ con chính là đơn giản ở điểm ấy, cứ như vậy vui vẻ quyết định muốn cả đời ở bên nhau, chỉ có chết mới khiến bọn họ chia lìa.
___________________________________________________________
Kỳ nghỉ Tết này tui về quê hổng mang lap chan về được nên không edit tiếp được cho nên là tui up luôn 2 chương cho các thím coi như quà Tết nhé ❤ moaz moaz ta